I haven't blogging for a while. Too lazy to do it, besides I want my break. I can finally get some break, stay home and enjoy watching movies. I didn't get any Christmas presents (well except one) because my family didn't really celebrate Christmas. The present that I got was a sword from my sworn brother and sister. It's not a wooden sword, though. I can use it to practice my sword fight (when I learn how). Anyway, my friend and I will start on our new blog together for celebrities. The site is Simply Moments. It's still underconstruction, and I'm still editing the first few chapters of my story. Guess, it's all for now. Time for me to make some changes to my blog and start on Simply Moments. Ta-da everyone.

I walked home from school today. It took me approximately 40-45 minutes. Man, what a long walk. Anyway, I'm glad that the finals are over. The English (reading) and the Math finals are pretty easy. I think I did good on both of them. For the other ones, English (writing) and Personal Growth, I didn't really have any finals on those two classes. For English class, I have to edit my argumentative essay (which worth like 25%-30% of my grade), so it pressured me a lot, just like the final. I had to put all my portfolio together, and that was my final. For Personal Growth class, I had an "A" throughout the semester, plus I presented my career presentation, so I didn't have to take the final. YAY. The Math final was pretty easy. I took it today, and the test questions were basically the questions from the previous tests. I'm confident I'm gonna pass it because I got A's on all of my previous tests. Anyway, so yeah, today is my last day of all the classes. I don't have to come to English and Personal Growth class tomorrow because I already took the final for English. The teacher told us that Tuesday was our last class. Personal Growth? Well, what's the point of going to class just for 45 minutes to eat and talk. I rather stay home, hehehe. Anyway, that's about it. I'M FREE AT LAST. TIME TO PARTY, EVERYONE. I'm so glad that I finally survived first semester of college. Okie, time for some music. This song is from Flying Heavenly Dance or Dance in the Sky (Chinese Title: 飛天舞/Fei Tian Wu. Korean Title: 비천무/BiChunMu). This song is in Korean. I'm trying to find the Chinese version, and the opening theme song. It's hard to find them. Fortunately, I was able to find one. YAY.

Believe it or not, I memorized this whole thing. I used to recite it everyday in the past. I still do it, but not as often as before. I recite it whenever I can't sleep, or when I'm trouble by something. It really helps calm me down. Because I don't often recite it, I forget the last couple lines though. I'm trying to memorize the whole thing again.

Bát Nhã Ba La Mật Ða Tâm Kinh (Prajnaparamitahridaya Sutra) là một trong các kinh căn bản và phổ thông của Phật Giáo Ðại Thừa. Bài kinh nầy là một trong các bài kinh của bộ Bát Nhã kết tập tại Ấn Ðộ qua bảy thế kỷ, từ năm 100 T.C.N. đến 600 C.N. Khi được truyền sang Trung Hoa, Tâm Kinh đã được nhiều vị cao tăng chuyển dịch từ tiếng Phạn sang tiếng Hán: ngài Cưu Ma La Thập dịch vào khoảng năm 402-412 C.N., ngài Huyền Trang dịch năm 649 C.N., ngài Nghĩa Huyền (700 C.N.), ngài Pháp Nguyệt (732 C.N.), ngài Bát Nhã và Lợi Ngôn (790 C.N.), ngài Trí Tuệ Luận (850 C.N.), ngài Pháp Thành (856 C.N.) và ngài Thi Hộ (980 C.N.). Trong các bản dịch nầy, bản dịch của ngài Huyền Trang là phổ thông nhất.

Riêng tại Việt Nam, bản dịch của ngài Huyền Trang được chuyển sang chữ quốc ngữ Hán Việt và thường dùng để trì tụng hằng ngày. Quý vị cao tăng cũng có phát hành nhiều sách để giải thích nghĩa kinh, trong đó các sách của quý Hòa thượng Thích Thiện Hoa, Thích Thanh Từ, và Thích Nhất Hạnh là phổ thông nhất.

                                                                            -ooOoo-

Bản tụng Hán Việt:
Quán Tự Tại Bồ Tát hành thâm Bát nhã Ba la mật đa thời, chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhứt thiết khổ ách.
Xá Lợi Tử, sắc bất dị không, không bất dị sắc, sắc tức thị không, không tức thị sắc, thọ tưởng hành thức diệc phục như thị.
Xá Lợi Tử, thị chư pháp không tướng, bất sanh bất diệt, bất cấu bất tịnh, bất tăng bất giảm.
Thị cố không trung vô sắc, vô thọ tưởng hành thức.
Vô nhãn nhĩ tỷ thiệt thân ý, vô sắc thanh hương vị xúc pháp, vô nhãn giới nãi chí vô ý thức giới.
Vô vô minh, diệc vô vô minh tận, nãi chí vô lão tử, diệc vô lão tử tận.
Vô khổ, tập, diệt, đạo.
Vô trí diệc vô đắc, dĩ vô sở đắc cố.
Bồ đề tát đõa y Bát nhã Ba la mật đa cố, tâm vô quái ngại, vô quái ngại cố, vô hữu khủng bố, viễn ly điên đảo mộng tưởng, cứu cánh Niết bàn.
Tam thế chư Phật, y Bát nhã Ba la mật đa cố, đắc A nậu đa la Tam miệu Tam bồ đề.
Cố tri Bát nhã Ba la mật đa, thị đại thần chú, thị đại minh chú, thị vô thượng chú, thị vô đẳng đẳng chú, năng trừ nhất thiết khổ, chân thật bất hư.
Cố thuyết Bát nhã Ba la mật đa chú, tức thuyết chú viết:

Yết đế yết đế, ba la yết đế, ba la tăng yết đế, bồ đề tát bà ha.

                                                                               -ooOoo-

Bản dịch nghĩa:
Ngài Bồ Tát Quán Tự Tại khi thực hành thâm sâu về trí tuệ Bát Nhã Ba la mật, thì soi thấy năm uẩn đều là không, do đó vượt qua mọi khổ đau ách nạn.
Nầy Xá Lợi Tử, sắc chẳng khác gì không, không chẳng khác gì sắc, sắc chính là không, không chính là sắc, thọ tưởng hành thức cũng đều như thế.
Nầy Xá Lợi Tử, tướng không của các pháp ấy chẳng sinh chẳng diệt, chẳng nhơ chẳng sạch, chẳng thêm chẳng bớt.
Cho nên trong cái không đó, nó không có sắc, không thọ tưởng hành thức.
Không có mắt, tai, mũi, lưỡi, thân ý. Không có sắc, thanh, hương vị, xúc pháp. Không có nhãn giới cho đến không có ý thức giới.
Không có vô minh,mà cũng không có hết vô minh. Không có già chết, mà cũng không có hết già chết.
Không có khổ, tập, diệt, đạo.
Không có trí cũng không có đắc, vì không có sở đắc.
Khi vị Bồ Tát nương tựa vào trí tuệ Bát Nhã nầy thì tâm không còn chướng ngại, vì tâm không chướng ngại nên không còn sợ hãi, xa lìa được cái điên đảo mộng tưởng, đạt cứu cánh Niết Bàn.
Các vị Phật ba đời vì nương theo trí tuệ Bát Nhã nầy mà đắc quả vô thượng, chánh đẳng chánh giác.
Cho nên phải biết rằng Bát nhã Ba la mật đa là đại thần chú, là đại minh chú, là chú vô thượng, là chú cao cấp nhất, luôn trừ các khổ não, chân thật không hư dối.
Cho nên khi nói đến Bát nhã Ba la mật đa, tức là phải nói câu chú:

Yết đế yết đế, ba la yết đế, ba la tăng yết đế, bồ đề tát bà ha.
(Qua rồi qua rồi, qua bên kia rồi, tất cả qua bên kia rồi, giác ngộ rồi đó!)

Credit: Buddhanet


14 điều răn của nhà Phật
1. Kẻ thù lớn nhất của đời người là chính mình
2. Thất bại lớn nhất của đời người là tự đại
3. Ngu dốt lớn nhất của đời người là dối trá
4. Bi ai lớn nhất của đời người là lòng đố kị
5. Sai lầm lớn nhất của đời người là đánh mất mình
6. Tội lỗi lớn nhất của đời người là bất hiếu
7. Đáng thương lớn nhất của đời người là tự ti
8. Đáng khâm phục nhất của đời người là vươn lên sau khi vấp ngã
9. Phá sản lớn nhất của đời người là tuyệt vọng
10. Tài sản lớn nhất của đời người là sức khoẻ
11. Món nợ lớn nhất của đời người là tình cảm
12. Lễ vật lớn nhất của đời người là khoan dung
13. Khuyết điểm lớn nhất của đời người là kém hiểu biết
14. An ủi lớn nhất của đời người là bố thí.

1. Kẻ thù lớn nhất của đời người là chính mình. Tà ý xấu xa vốn là kẻ thù tiềm ẩn lớn nhất của đời người mà tự ta khó vượt qua nổi. Thật là nghịch lý khi bao khó khăn, thử thách, gian nan do khách quan mà nhờ tinh thần, ý chí quyết tâm ta đều vượt qua. Nhưng, khi trong tâm có bệnh thì lại chịu thua, như dao sắc không gọt được chuôi vậy. Đúng như nhận định trong thế giới có bốn điều tự hủy hoại là: Cây nhiều hoa, quả nặng quá, sẽ gãy cành. Rắn độc mang nọc độc nhưng lại bị giết để lấy nọc. Kẻ làm việc nước không hiền tài, thì sẽ hại dân hại nước. Kẻ làm điều bất thiện sẽ bị quả báo. Cho nên sách Kinh dạy rằng: "Sự độc ác do tâm sinh ra, sẽ quay lại tự hại bản thân mình, cũng như sắt tạo ra chất rỉ rồi chất han rỉ ấy sẽ tiêu hủy dần thân hình của sắt". Suy nghĩ xa hơn và kỹ hơn về giáo lý ấy thì càng rõ, nếu ta không vượt qua được chính bản năng của mình thì lương tâm và trí tuệ, lương tâm và trí tuệ của ta cũng sẽ bị xói mòn mục ruỗng, chẳng mấy chốc mà thành phế nhân. Ngạn ngữ vẫn cho rằng: “Tốt gỗ hơn tốt nước sơn”, nội dung bên trong hoặc phần tinh thần không nhìn thấy được ấy mới quyết định bản chất của một chính nhân thực thụ, bởi đơn giản là: "Con người biểu lộ tính ưu việt của mình ở bên trong, chỉ có con vật mới lộ ra bên ngoài thôi".

2. Thất bại lớn nhất của đời người là tự đại. Sách Cảnh hành lục cho rằng: "Sự tự mãn (tự cho mình đầy đủ) làm cho mình hư. Sự kiêu căng (tự cho mình giỏi) làm mình trở thành ngu. Chuyện kể rằng: Có đứa con nhà giàu không coi ai ra gì, thích đứng trên cây tè xuống đầu người đi đường, ai cũng ngại nhà ấy mạnh tiền của chẳng dám nói gì. Một hôm có đoàn quan binh đi qua dưới gốc cây, tay kia tè ngay vào viên quan văn đi đầu, viên quan này gật gù khen giỏi, rồi đi tiếp. Lúc sau viên quan võ đi qua, tay kia vẫn tiếp tục tái diễn trò ấy, nhưng không ngờ viên quan võ nóng tính bèn rút kiếm ra chém phăng đầu đứa xấu chơi. Người đời thường cười tên ngu dốt và thán phục mưu sâu của viên quan văn, nhưng cái chết thì vẫn dành cho kẻ cao ngạo. Chẳng thế những nước nông nghiệp vùng Đông Nam Á thường dùng biểu tượng cây lúa để đề cao tính khiêm nhường: khi cây mọc càng cao, càng trổ bông trĩu hạt chín vàng thì cây càng cúi thấp để tránh gió đồng ập đến. Lã Khôn thì rút ra bài học: "Khí kiêng nhất là hung hăng, Tâm kiêng nhất là hẹp hòi, Tài kiêng nhất là tự cao", nếu không hiểu được những điều này thì sống trên đời chẳng mấy chốc sẽ thất bại.

3. Ngu dốt lớn nhất của đời người là dối trá. Kinh Phật cũng liệt kê điều này vào trong 7 tội lỗi lớn nhất mà người muốn đắc đạo không được mắc phải. Tục ngữ cũng nhận định rằng: Đường đi hay tối, nói dối hay cùng. Trên phương diện y học thì nói dối hại tim, suy yếu phổi vì luôn ở tâm trạng đối phó bất ổn. Xét về khía cạnh tâm sinh lý, thì nói dối bao giờ cũng tạo ra những phản ứng trái ngược trong cùng một chủ thể, khiến con người luôn bí bức vì không thể sáng tạo mãi ra những điều không có thật. Đành rằng, cuộc đời là một sân khấu lớn, nhưng không phải tất cả những nhân vật biểu diễn trong vở kịch đều là nghệ sĩ vĩ đại, thế nên mới nói đổi vai diễn thì dễ còn nhập vai chính hoặc phụ đạt yêu cầu là cả một khoảng cách. Sở dĩ phải phân tích điều này vì lắm kẻ vẫn huênh hoang và tự hào về khả năng diễn vở trắng - đen mà không biết đang tự mua dây trói mình. Châm ngôn Trung Quốc nói: Nếu có lương tâm trong sáng cả đời bạn sẽ không phải sợ tiếng gõ cửa lúc nửa đêm. Còn Trình Di lại đúc kết rằng: Lấy lòng chân thật cảm động người ta, thì người ta cũng lấy chân thật mà đãi lại, Lấy cách trí thuật cài đạp người ta, thì người ta cũng lấy trí thuật mà xử lại. Nếu cứ lẩn quẩn mãi như thế, cuộc đời liệu có yên ổn và an nhàn không?

Dối trá với cuộc đời thì chẳng hay ho gì, bởi gieo hạt nào thì gặt quả nấy. Sách Minh tâm dạy rằng: Độ lượng to lớn bao nhiêu thì phúc trạch càng to lớn bấy nhiêu, Mưu sâu độc bao nhiêu thì tai vạ cũng sâu độc bấy nhiêu. Nhưng khi đã tự lừa dối cả bản thân mình, thì quá tội lỗi. Nhẹ nhất là tự huyễn hoặc khả năng, bản chất của cá nhân để yên lòng tồn tại. Nặng hơn tự cho mình là thiên tài, luôn cao giọng răn dạy cuộc đời. Nghiêm trọng nhất là tự cho mình cái quyền quyết định, hay phán xử tất cả mọi sự việc, mức độ này thường dẫn đến hành động oai hùng thái quá gây tổn hại đến tinh thần và tính mạng người khác. Thường thì người ta hay tự an ủi bằng những lý do không đúng sự thật về những điều xấu mình đã gây ra, cốt để yên tâm tạm thời còn phần lớn thời gian luôn cảm thấy bất an, nơm nớp. Nên Kinh thư mới nhắc: Làm điều thành thật thì bụng yên ổn và mỗi ngày một hay. Làm điều gian dối thì bụng băn khoăn và mỗi ngày một dở. Không tự lừa dối mình và mọi người cũng có nghĩa là phải chứng minh sự thật bằng mọi giá. Chuyện cổ kể rằng, có người thợ đào được hòn đá bên trong có ngọc đem dâng vua, vua không tin, kết tội nói dối nên chặt chân trái. Vua sau lên ngôi, người này cũng đem ngọc đến dâng và vua cũng bảo gian dối, chặt nết chân phải. Đời vua sau nữa lên ngôi, người thợ đến chân núi khóc suốt 3 ngày đêm đến chảy cả máu mắt. Vua đến hỏi thì người thợ nói, khóc vì ngọc mà nhầm là đá - thật mà cho là dối! Vua bèn sai đập hòn đá ra, thì quả có hòn ngọc bên trong.

4. Bi ai lớn nhất của đời người là lòng đố kị. Tính ganh ghét và đố kị như một ngọn lửa nhỏ leo lét trong tâm mỗi người. Với những ai điều chỉnh được bản thân hướng thiện thì sẽ chế ngự được ngọn lửa ấy và hóa nó thành khát vọng tốt đẹp ham muốn vươn lên. Với những kẻ bản năng tầm thường thì ngọn lửa này sẽ tỏa sức cháy, thiêu rụi hết những gì gọi là nhân đức - giáo dục - văn hóa, biến người ta thành một con thú hoang lồng lộn cắn xé giành giật miếng mồi và kết cục lại bị chính ngọn lửa tham này đốt cháy thành tro bụi. Đúng là: Lòng tham thì hại mình, sướng miệng thì tổn thân! Bệnh ghen tị luôn khiến nội tâm con người bức xúc, hậm hực khó mà khuyên giải được nếu như không được thỏa mãn. Thế mới biết, sự đời đâu phải chỉ con gà tức nhau tiếng gáy, mà con ngựa ghen nhau tiếng hí, con chó ganh nhau tiếng sủa, con chim đua nhau tiếng hót, còn con người thường ghen tị mà hãm hại lẫn nhau. Có lẽ nên tra lại Minh tâm bảo giám để ghi nhớ thêm một câu: Miếng ăn sướng miệng, sẽ sinh ra bệnh tật. Việc làm thỏa chí, sẽ đưa tới tai họa. Tranh hơn chạy tắt hay thành ác. nói lỡ lời đâm ra tiếng đồn đại. Cho nên, để bệnh rồi uống thuốc sao bằng tự ngừa trước bệnh tật?

Nho giáo là một đạo học về cuộc sống có nội dung giản đơn chủ yếu thuận theo lẽ sống tự nhiên của khuôn khổ xã hội nhất định. Người có học Nho bao giờ cũng có chất nền nếp, giữ phép tắc, có lòng nhân đạo bác ái. Tuy nhiên, Nho giáo nhiều khi khó hiểu, rườm rà khiến cho người học khó theo kịp và không thể lấy mức nào để làm chuẩn mực. Chỉ có những tính chất trí tuệ và triết lý của Nho học là mang tính giáo dục lưu truyền phổ thông với tác dụng thực tiễn cao nhất, đặc biệt là về bản chất và phong cách sống của con người - đây là lĩnh vực mà cổ nhân đưa ra nhiều triết lý vô cùng sâu sắc

5. Sai lầm lớn nhất của đời người là tự đánh mất mình. Ta chỉ là một cá thể nhỏ, một hạt cát trong vũ trụ bao la và trên hành tinh có 7 tỷ cá nhân khác, nhưng điểm khác biệt duy nhất khiến ta làm chủ được cuộc sống riêng không phải là cái tên khai sinh mà chính là sự khẳng định khác biệt với những người khác trong cá tính nhân cách, năng lực và tư duy phát triển vươn lên đa dạng. Ai cũng muốn tự khẳng định mình và càng muốn những người khác công nhận mình trong một hoặc nhiều lĩnh vực trong cuộc sống theo phương châm hiện đại: giỏi một - biết nhiều. Nhưng cũng nhiều người đã không tự chứng minh được mình mà còn đánh mất luôn cả bản thân vì những tác động khách quan bất ngờ và chủ quan không may mắn! Thường thì khách quan bị cột vào việc mất phẩm chất hoặc danh dự như vì nghèo quá hóa liều. Nhưng Lã Khôn cho rằng: Nghèo không xấu. Nghèo mà không có chí mới là xấu. Hèn không đáng ghét. Hèn mà không có tài mới đáng ghét. Già không nên than thở. Già mà sống thừa mới đáng than thở. Chết không nên bi ai.C hết mà vô bổ mới đáng bi ai. Nhưng tội lỗi quả là sinh ra chỗ giàu sang vì sức mạnh của đồng tiền rất đáng kinh ngạc. Cho dù chưa phải là Tiên, Phật hay chân lý, nhưng đồng tiền cũng làm hắc nhân tâm, xét tự cổ chí kim thì: Người ngồi trên đống cát ai cũng có thể là quân tử hiền nhân, nhưng ngồi trên đống vàng thật khó thay đã có ai là hiền nhân quân tử đâu?

6. Tội lỗi lớn nhất của đời người là bất hiếu. Nếu như không có cha mẹ thì làm sao mình có thể hiện diện trên cõi đời này? Tại sao lại có thể quên đi người đã sinh ra mình?

Những người con bất hiếu này chỉ nhìn thấy cái trước mắt và họ không hiểu được nguồn gốc và tình cảm của cha mẹ họ. Sau này, nếu con cháu họ cũng dối xử như vậy thì họ sẽ cảm nhận được thế nào là tội lỗi. Gieo nhân nào gặt quả nấy!

"Công cha như núi Thái Sơn. Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra. Một lòng thờ mẹ kính cha.Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con". Trong mỗi người Việt chúng ta, người được đi học tử tế đến những người vì hoàn cảnh khó khăn mà thất học, từ bé đều được nghe 4 câu ca dao đầy ý nghĩa này. Nó là bài học căn bản đầu tiên của mỗi con người.

7. Đáng thương lớn nhất của đời người là tự ti. Đây là cách suy nghĩ, biểu hiện, hành động không đúng với bản chất và khả năng của mình. Biểu hiện tích cực của tự ti là thu nhỏ lại không va chạm, không bon chen, ngại đưa ý kiến, sợ phản đối trong mọi hoàn cảnh. Biểu hiện tiêu cực thì tệ hơn là luôn khúm núm, xun xoe, bợ đỡ, xu nịnh, tâng bốc ai đó để lấy chỗ dựa bởi mặc cảm: phải có bờ rào thì dây leo mới có chỗ dựa! Chuyện xưa kể. Có một tay nhà giàu nứt đá đổ vách được nhiều người trong làng tâng bốc, nịnh hót nhưng anh nông dân nghèo rớt mồng tơi bên cạnh nhà lại dửng dưng, không cần biết. Tay nhà giàu gặng hỏi, anh nông dân trả lời: ông giàu kệ ông, tôi nghèo kệ tôi cớ gì phải xu nịnh? Tay nhà giàu hào phóng: Nếu tôi cho anh 1/2 tài sản thì anh có nịnh tôi không? Anh nông dân vẫn đáp: Nếu thế hai bên ngang hàng nhau, cần gì nịnh ai? Tay nhà giàu tức khí: Nếu cho anh tất cả tài sản thì anh có nịnh tôi không? Anh nông dân thản nhiên: Lúc ấy ông phải xu nịnh tôi mới đúng! Thực tế bây giờ cũng chứng minh rằng: tiền bạc và địa vị tác động ghê gớm đến suy nghĩ tự ti, nếu ai không đủ cứng rắn để giải thoát khỏi nỗi ám ảnh này thật vô cùng đáng thương. Đường đời vốn không bao giờ bằng phẳng, chuyện vấp ngã hoặc trượt chân rất bình thường. Triết lý cho rằng: mỗi lần ngã là một lần bớt dại. Điển tích thơ, ca ngợi tài ứng khẩu của bà chúa thơ nôm Hồ Xuân Hương khi ngã cơ học vần giải thích kiểu triết học: Giơ tay với thử trời cao thấp - Xoạc cẳng đo xem đất ngắn dài? Trong cuộc sống không đơn giản như thế có những cú ngã vô hình tác động và ảnh hưởng sâu sắc đến tinh thần và làm suy sụp ý chí quyết tâm gượng dậy. Có thể nói từ vị trí ngã cho đến lúc đứng dậy được phải trải qua động tác trung gian là quỳ gối - khom lưng .Đây cũng chính là thời điểm quan trọng nhất nếu không đủ bản lĩnh để vươn lên thì không những chẳng đáng khâm phục mà còn vĩnh viễn tình nguyện gia nhập đội ngũ những kẻ không tiên hóa được chỉ đi bằng đầu gối. Bởi thế, Chu Hy mới dặn rằng: Đời suy, đạo vi, lòng ham muốn loài người đầy rẫy, không phải người cương nghị thì đứng vững sao được?

8. Có một câu châm ngôn sống dạy rằng: Mất xiềng xích thì được tự do, mất tiền sẽ được kinh nghiệm, mất sức thì được sung sướng nhưng đừng bao giờ mất hy vọng, mất hy vọng là mất tất cả! Đây đúng là chân lý thực dụng kiểu phương Tây nhưng có một ý chính trùng với người phương Đông. Sự mất mát lớn nhất của con người là tuyệt vọng.

Không được tuyệt vọng tức là phải luôn luôn có hy vọng để sống và sống vì hy vọng. Khi ta có hy vọng vào một con người, sự việc, hoàn cảnh nào đó cũng đồng nghĩa với việc ta đặt trọn mềm tin vào đấy để có động lực sống, do đó sự phấn đấu vươn lên sẽ mạnh mẽ và đạt hiệu quả thiết thực. Tình cảm bị tuyệt vọng sẽ tạo nên trạng thái tâm lý dở khùng, hoang mang, không biết sắp xếp mọi mặt của cuộc sống ra sao. Nếu sự nghiệp bị tuyệt vọng sẽ gây ra sự phẫn uất, chây ì với bản thân, còn nếu tuyệt vọng với cả hai điều này thì dẫn đến kết cục bi thảm: một kẻ trắng tay thường tự kết thúc cuộc sống của mình rất nhanh. Vậy muốn giữ được hy vọng, không sa vào tuyệt vọng thì mỗi con người phải có ý chí, nghị lực như Vương Dương Minh nhận định: Người không có ý chí như thuyền không lái, như ngựa không cương, trôi giạt lông bông, không ra thế nào cả.

9. Các cụ xưa cũng nhấn mạnh rằng: Tài sản lớn nhất của con người là sức khỏe. Người bình thường không ai nghĩ đến sức khỏe của mình, chỉ khi nào bị tác động của bệnh tật hoặc tuổi già mới giật mình nghĩ lại, chủ yếu là cảm giác nuối tiếc. Bão Phác Tử nói: Ai cũng muốn sống lâu mà không biết cách dưỡng sinh. Ai cũng biết ăn uống quá độ thì ốm đau mà không biết giữ miệng. Ai cũng biết tình dục quá độ thì khô héo mà không biết phòng thân? Mạnh Tử thì cho rằng: Dường sinh không gì hay bằng ít lòng ham muốn, say mê. Tư Mã Thiên cũng nhận xét: Tinh thần dùng quá thời kiệt, hình thể làm quá thời mệt. Đúng là khi đã ốm đau bệnh tật rồi thì có tặng, biếu ham muốn cũng không còn cảm hứng đón nhận nữa. Tuân Sinh Tiên lại có ý sâu xa: Muốn cho thân không có bệnh, trước hết phải để tâm không có bệnh. Nên ít sắc dục để nuôi tinh, ít ngôn ngữ để nuôi khí, ít tư lự để nuôi thần. Còn danh y Tuệ Tĩnh luôn nhắn nhủ: Bế tinh, dưỡng khí, tồn thần, Thanh tâm, quả dục, thủ chân, luyện hình (ý là: giữ tinh, dưỡng khí, bảo tồn thần, giữ cho lòng thanh thản, hạn chế dục vọng, giữ chân khí, luyện tập thân thể).

10. Trong cuộc sống còn nhiều mối liên quan, tác động đến nhau về cả vật chất và tinh thần, những món nợ tiền còn có thể trả được nhưng nợ tình thì khó khăn hơn nhiều, cho nên món nợ lớn nhất của đời người là tình cảm. Kinh Lễ đặt câu hỏi: Thế nào là tình cảm con người? Mừng, giận, thương, sợ, yêu, ghét, muốn. Bảy loại tình cảm đó chẳng cần học ai cũng biết. Thế nhưng, bảy sắc tình đó chẳng phải đã mang đến cho con người ta mọi điều tốt đẹp, như sách Khuyết giới toàn thư nhận định: Bể tình dục lấp mãi không đầy thành sầu khổ phá mãi không tan, vì vậy món nợ tình cảm ở đây cần hiểu là món nợ của thương yêu, quý mến, gia ân. Nếu có điều kiện, thời gian, hoàn cảnh cũng có thể trang trải tượng trưng để lưu lại chữ tình, nhưng cũng có nhiều tình thế khó xử không thể cân, đong, đo đếm được, đành để kiếp sau. Một tích cổ kể câu chuyện vua muốn thử tài trí tân Trạng Nguyên nên đưa ra tình huống khó xử: Trên một con thuyền bị đắm có ba người là đức vua, thày dạy và cha đẻ đều gặp nguy hiểm đến tính mạng, vậy sẽ cứu ai trước? Nếu chỉ định cứu một trong ba người thì Trạng Nguyên sẽ mắc một trong ba tội lớn: bất trung, bất hiếu hoặc bất nghĩa. Nhưng Trạng trả lời nhanh và dứt khoát là, cứ nhảy xuống sông, quờ được ai trước thì cứu trước. Tuy cách ứng phó ngẫu nhiên rất thông minh nhưng giả thiết có chuyện này thật thì món nợ dưới sông với hai người còn lại biết bao giờ trả xong? Chắc cũng khó khăn, trắc ẩn như chuyện của Trương Chi và Mỹ Châu: Nợ tình chưa trả cho ai? Khối tình mang xuống tuyền đài chưa tan!

11. Thế giới có thể đại đồng về mặt lý thuyết, nhưng thực tế trên đời người không tránh khỏi va chạm, xích mích gây ân oán to nhỏ trên dưới, xa gần nhằng nhịt như dây leo không thể giũ bỏ triệt để được, vì thế lễ vật lớn nhất của đời người là lòng khoan dung và tha thứ. Đức Thích Ca dạy: Oán trả oán, oán ấy chồng chất, lấy ân trả oán, oán ấy tiêu tan. Sách Luận ngữ cũng viết: Kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân. Phương pháp luận của Lão Tử cụ thể hơn: Với kẻ lành, lấy lành mà ở, với kẻ chẳng lành, vẫn lấy lành mà ở. Với kẻ thành tín, lấy thành tín mà đãi, với kẻ không thành tín vẫn lấy thành tín mà đãi. Nghĩ kỹ thêm mới thấy, hai chữ khoan dung thốt ra nhẹ nhàng biết bao nhiêu mà thực hành lại nặng nề bấy nhiêu, bởi nếu lòng dạ hẹp hòi không chứa nổi hai chữ ấy. Cách tốt nhất là chủ động: không nên lấy cái hay của mình mà trách cái không hay của người. Không nên lấy cái sở trường của mình mà trách cái sở đoản của người. Khi trách người, thì đừng nên khoe mình. Tuy vậy, sách Minh Tâm Bảo Giám viết: ở đời chẳng việc gì khó. Không xong việc là do lòng mình không chú trọng. Thà kết ơn làm nghĩa với nhiều người, chớ nên gây oán với một người. Nên nhịn những việc khó nhịn, tha thứ những người không sáng suốt. Lòng khoan dung không những cởi mọi ân oán tạo nên cách sống cao thượng, mà còn chính là nguồn phúc để lại cho đời sau vì: Chứa vàng để lại cho con cháu chưa chắc đã giữ được, chứa sách để lại cho con cháu chưa chắc đã học được, cách để lại lâu dài cho con cháu không gì bằng chứa âm đức ở trong chỗ minh minh!

12. Khổng Tử là một bậc thầy của giáo dục. Ngài cho rằng: có được học vấn không phải là việc một sớm một chiểu, cần phải có nhiều năm thu lượm, tích lũy. Giành được học vấn như đắp hòn núi cao, từng sọt đất mà đắp ngày lại ngày bền bỉ mới thành núi, cho nên thành bại của học vấn trước hết là tự mình chế ngự được bản thân, phải biết cách tránh mọi diều cám đỗ trên đời vì nếu người đọc sách còn mơ tưởng an nhàn thì không thể coi là người học chân chính. Và nếu không hoặc có học không đúng đắn thì dẫn đến kém hiểu biết, đó chính là khiếm khuyết lớn nhất của con người, không gì bổ sung, thay thế được. Đại dương kiến thức thật mênh mông, vốn hiểu biết như giọt nước dưới ánh nắng mặt trời, long lanh đấy nhưng rồi sẽ bay hơi nhanh chóng, vì thế phải tranh thủ và tiếp nhận tích cực vốn tri thức, hiểu biết của cuộc sống, không nên phân biệt, cân nhắc cao thấp.

Khổng Tử dạy: Ba người cùng đi tất có một người làm thầy ta được. Khổng phu tử cũng viết: kẻ ngốc than phiền là mọi người không hiểu hắn. Kẻ thông thái than phiền là mình không hiểu mọi người. Như vậy có nghĩa chỉ cần lắng nghe cũng có thể thu nạp được kiến thức rồi, và nguồn kiến thức như vậy vô cùng quan trọng như Vương Dương Minh nói: Kiến thức là sự bắt nguồn của hành động. Hành động là thành tựu của kiến thức. Sự học của thánh nhân chỉ có công phu là kiến thức và hành động không tách rời nhau. Vậy nên Trần My Công cho rằng: Người ta sống trong một ngày, có được nghe một câu phải, trông thấy một điều phải, làm một việc phải, ngày ấy mới không uổng. Danh ngôn phương Đông cho rằng: Hoàng kim cũng có giá của nó, nhưng kiến thức học được thì vô giá và nếu như ruộng của bạn không được cày bừa thì kho vựa của bạn sẽ trống rỗng, nếu sách của bạn không được đọc thì con cháu bạn sẽ dốt nát. Như thế đủ thấy kiến thức còn hữu dụng đến bao đời.

13. Cuộc đời cũng còn có nhiều niềm vui và nỗi buồn, nhưng an ủi lớn nhất của đời người là bố thí. Chúng ta nên chia sẻ cảnh ngộ, lòng thương cảm để giúp đỡ tinh thần hoặc vật chất cho mọi người. Làm được điều thiện cũng là một cách tích đức để lại cho con cháu, như Tử Thần ông nói: Bình sinh làm điều lành thì trời ban thêm phúc cho mình, ví bằng ngây dại mà làm điều dữ thì phải mắc tai họa. Còn ý tưởng của Thái Thượng Công là: Điều họa phúc vốn không có cửa ngõ, chỉ có ta mời nó đến thôi. Sự đền đáp việc lành dữ cũng như bóng với hình. chỉ tùy theo lòng người. Chuyện làm phúc cũng còn lấy kết quả, có thể người làm phúc không vui vẻ gì mà phải làm, cũng có khi người được làm phúc không thỏa mãn mà vẫn phải nhận, ấy là do phụ thuộc vào thái độ và cách thức thể hiện nữa. Làm phúc vì chân tâm thì cả hai bên cùng thoải mái, nhẹ lòng, hạnh phúc còn nhón tay vì điều kiện hay mưu tính thì không hề có thiện ý, tất cả những điều này phần lớn do tâm tính, hoàn cảnh sống và địa vị xã hội tạo ra. Vì thế Đông Nhạc Thánh Đế viết rằng: Phàm người có quyền thế, không nên cậy vào quyền thế của mình, người có phúc đức may mắn không nên tận hưởng hết cái phúc ấy, cũng như thấy kẻ nghèo hèn chớ có khinh miệt người ta quá mức. Một ngày mình làm điều thiện, phúc tuy chưa đến nhưng cái họa đã tự bỏ đi xa, một ngày làm điều ác, cái họa dẫu chưa đến nhưng cái phúc đã tự bỏ đi xa mình rồi. Người ở dời sau mà làm điều lành thì giống như cỏ trong vườn xuân, tuy không thấy lớn nhưng ngày một dày thêm, người làm điều ác giống như viên đá mài dao, không thấy hao mòn nhưng ngày càng khuyết dần.

14. Nỗi đau đớn và dằn vặt trên đường đời cũng rất nhiều và đa dạng do những nguyên nhân khác nhau, nhưng có lẽ đau khổ lớn nhất là sự trống rỗng. Đó là một trạng thái vô cảm, không còn cảm nhận về buồn, vui, sướng, khổ, yêu, ghét, hay dở. Đời sống tinh thần lúc ấy không còn gì là ham muốn nữa, thật sự giống một hòn đá lăn, đám mây trôi chứ chưa so sánh bằng thực vật, động vật vì cây cỏ muông thú còn có cảm xúc riêng của mình. Người rơi vào trạng thái này thường bị hụt hẫng, thất vọng hoặc tan vỡ một dự tính quan trọng hay chịu một mất mát không gì bù đắp được. Cần phải hiểu rằng mưu tính sự việc là do con người, nhưng việc thành bại là do may rủi. Người muốn như vậy, mà trời lại không cho là như thế, do đó, đành phải chấp nhận cái đã có hay vốn có, thế mới là người hiểu cái đạo sống giữa cuộc đời: lý trí phải mạnh mẽ - hành động phải linh hoạt, như Gia Cát Khổng Minh nói cách trừ bỏ sự trống rỗng này: Nên giữ chí thật cao xa, mến chuộng bậc hiền tài, dứt hẳn tình dục, phá tan sự ngưng trệ, khiến cho lòng mong muốn có chỗ tồn tại rõ ràng, có chỗ cảm động mà sinh ra thương mến. Giận lắm thì cũng nên duỗi, bỏ qua sự nhỏ nhặt. Rộng thăm dò học hỏi, trừ bỏ tính nghi ngờ bủn xỉn. Sao lại để tổn hại về sắc đẹp? Sao lại lo buồn về việc không thành? Nếu chí không mạnh mẽ, ý không ngoan cường khảng khái sẽ bị chìm đắm vào chỗ phàm tục, suốt đời bị trói buộc vào cõi vô hình.

Dù sao đi nữa, tội lỗi đến đâu cũng cần phải giữ một chút nhân tính và lương tâm, chỉ có kẻ vô liêm sỉ nhất mới bán cả lương tâm và tâm hồn mình. Nên nhớ rằng: Trước nghĩa rồi sau lợi là vinh, trước lợi rồi sau nghĩa là nhục. Vinh ấy thường thông, nhục ấy thường cùng. Kẻ thông ấy thường trị được người.

Kẻ cùng ấy thường bị người trị. Biết được những điều khuyên răn của cổ nhân để ứng xử trên đời và sống tốt về lý thuyết thì dễ, nhưng sử dụng những lời khuyên này thế nào cho hữu ích chỉ phụ thuộc vào bản thân mỗi người như sách Minh Tâm Bảo Giám dạy: Ngàn vàng tốt chưa phải là quý. Được lời nói hay của một người còn quý hơn ngàn vàng, vì ngàn vàng dễ được, lời hay khó tìm. Tìm ở người không bằng tìm ở mình, hay chịu nghe người không bằng hay suy xét. Biết việc ít thì phiền não cũng ít. Biết người nhiều thì chuyện phải trái cũng nhiều. Và như thế mới cần bàn đến những lời răn của cổ nhân...

Credit: Chung Ta Forum

I don't have class today, so I stayed home and did a review for my upcoming finals. I only have two finals, so I don't have to study much. I'm not worry about Math because I got most of the things that I learned in class and memorized most of the formulas at the moment my teacher explained and went over them in class. All I have to do is look back at the handouts, quizzes and tests and practice some problems that I still have trouble with. I need to focus on my English though. I have to read over the 8 short stories and memorize what each story is about. Anyway, my mom and I went to picked up my niece, Katherine, at Carson Elemetary school today. The sky was pretty clear when we left the house, showed no sign of raining at all. Unfortunately, it was raining on our way home, light at first, then it started getting heavy. Luckily I have my umbrella, and my mom got the raincoat, so we used them. I GOT WET, not much though. I would be sneezing and coughing by now if I get all wet hehe. It was cold. Like, 5 minutes after we got in the house, it stopped raining. Oh, I hated that. Why did it have to rain on our way home? Anyway, after I picked her home we ate something (it's the only meal I had so far, from 11:30 until now. Yup, my only meal), and I played with her until her parents came and picked her home. Then, I continued reviewing for my finals. I'm taking a break right now. You have to have break in between during your reviews or else you won't get much information into your brain. Anyway, that's it for today. Check out this song. I loved it. It's San Sheng San Jie by Xiao Zheng Nan and Wong Rong (三世情缘 - 萧正楠 & 王蓉). Ok, I think I'm gonna go and eat something.  

These quotes are in English (blue) and Vietnamese (purple). These quotes base on my emotions, so please NO REPOST. If you want to repost it, please link back to this page. Thank you.

Brutal Love - Tình Yêu Đau Khổ (December 10)
"If falling for you cause my heart to bleed, it might be a good idea just to forget you. If falling in love only bring me sadness, then it might be the best way not to fall in love again."
"Nếu yêu anh khiến trái tim em bị rướm máu, thì có lẽ cách tốt nhất để giải thoát đau khổ cho em là quên đi anh. Nếu tình yêu chỉ mang lại cho em sự phiền muộn, thì em sẽ mãi mãi không bước vào con đường tình ái thêm một lần nào nữa."

Satisfy With What You Have - Hãy Vui Với Hiện Tại (December 11)   
"People are often greedy about what they have. If we don't have what we want, we are not happy and not satisfy. If we have what we want, we're still not satisfy and are eager to have more. Whether we have what we want or not, we are still unhappy about our life. If that's the case, why can't we be modest with what we have? Perhaps it's the only way for us to live a peaceful life."
"Con người nhiều khi thật quá là tham lam. Nếu chúng ta không thể có được những gì chúng ta muốn, thì chúng ta sẽ không được vui. Ngược lại, nếu như chúng ta có được những gì chúng ta muốn, chúng ta cũng không thỏa mãn, thậm chí còn mong muốn có được nhiều hơn. Nếu như có cũng không vui, mà không có thì cũng không được vui, vậy thì tại sao chúng ta lại không vui vẻ và chấp nhận cuộc sống mà mình đang có? Có thể đây là cách tốt nhất cho tâm của chúng ta được bình bình, yên yên để sống hết cuộc đời này."

Lonely - Cô Đơn (December 13)
"I can only turn to you when I cry.But who do I turn to when I'm sad if you are the person who broke my heart?"
"Em chỉ có thể dựa vào anh trong những lúc buồn tủi. Nhưng em biết dựa vào ai, khi người làm em đau khổ lại chính là anh?"   

Parents' Love - Tình cha, nghĩa mẹ (December 19)
"There is nothing greater than parents' love"
"Không gì cao hơn tình cha. Không gì bao la bằng nghĩa mẹ."

Friend - Bằng Hữu (December 19)
"It's fate that we become friends. If we treat each other with whole-hearted and honesty, then why mention 'best' or 'not best'?"
"Hữu duyên mới làm bằng hữu. Nếu đối đãi nhau bằng tấm lòng chân thật, thì sao lại câu nệ đến chữ 'thân' hay là 'không thân'?"

Love and Loyalty - Tình Yêu và Sự Chung Thủy (December 22)
"Nothing can be compare to Guo Jing and Huang Rong's love. Nothing shall compare to Yang Guo's loyalty to Xiao Long Nu. Their love is forever, even God can't separate them."
"Không có tình yêu nào có thể so sánh với tình yêu của Quách Tĩnh và Hoàng Dung. Không có sự chung thủy nào có thể so sánh được sự chung thủy của Dương Qúa đối với Tiểu Long Nữ. Tình cảm của họ là vĩnh cửu, là trường tồn. Thiên địa cũng không thể chia cách họ."

The weather is pretty nice today, I guess, compare to yesterday. It's cold, but at least it's not raining crazy like yesterday. After getting off the first bus, I decided to walked home instead of waiting for the second bus even though I knew I only have to wait for 5 minutes. I don't care if it's cold. I don't care if my face and my hands get cold; I just wanted to walk in the cold. I'm pretty happy today compare to yesterday. I guess it's because the weather that has an impact on my feelings. I remember about my high school life with friends while waiting for the first bus to come. All the details were clearly appeared in my mind as if all the events were just happen yesterday, and not couple years ago. Anyway, let's talk about my high school memory with my friends. I have only couple close friends in school, and here they are:
1. Adam McHenry
2. Alexie Jungco (nick: Chiyo)
3. Elisha Larson (nick: Tomo)
4. Linda Nguyen

First, let's start with a brief story of how we met each other, and where we got our Japanese names from.
Linda: A friend I met at Marston Middle School in 8th grade
Tomo: We met each other through Primavera, one of my friends at Marston Middle School. We were in the same P.E. class, all three of us.
Adam: We met through Prima or Tomo. I can't remeber exactly though, but we were also in the same P.E. class
Chiyo: We met through Tomo

Finally, my nickname is Yomi. Tomo, Yomi, and Chiyo were the Japanese names from Tomo's manga series called Azuma Daioh. Tomo was the one who picked the names for us according to our personalities. I put each of the year in the color correspond to the class color when I was at CHS:
Gray = Freshmen
Green = Sophomore
Yellow = Junior
Red = Senior

Freshmen: Freshmen year wasn't the most fun year of my high school years at Clairemont. I only had P.E. class with Tomo and Adam, so let's just focus on my P.E. class because the other classes were that interesting to be mention. Adam was the most random one in a group of four of us (Tomo, Prima (Primavera), and me). Every day when we got to our P.E. class, Adam was the one who entertained us and brought out the laughters of each one of us. Then Mr. Deperro, our P.E. teacher (I believe that's how you spell his name) came and we had to go back to our roll call numbers. Tomo and I were standing next to each other while the other two were at two different places. Mr. Deperro was a pretty cool guy even though he forced us to run laps around the P.E. area, sometimes in the Gym (if it was rainning). We played different sports in this class: badminton, soccer, baseball, basketball, lac-crose (I don't know how to spell it), track-and-field, and we had a dance lesson, which made me feel pretty unseasy. Anyway, Every time we finished our mile runs, we gather in a group of four and started the giggling and the laughing. Even while playing sports, the four of us were always together, well not always, but most of the time. We were fooling around during class and wasn't really pay close attention to his lectures in class, but he didn't mind though. The thing that I remember the most about Adam was all the weird noises that he made. The most hillarious one was the monkey sound and action. Prima, Tomo and I were craking up when he did that. I loved this class. The only thing I didn't like were the tests, but they were hard, so I guess I was fine with it, just didn't like it though.

Sophomore: Okie, down to Sophomore year. This was when we experience the moment of happiness and sadness together. Tomo, Linda, Chiyo and I were in the same class again, not only one but two classes together: Honors Chemistry and Advanced Intermediate Algebra. Our Chemistry teacher was Mr. Beaubien, and Math teacher was Mr. Regardie. Let's start with Chemistry class. At the beginning of the class, the four of us sat at two different tables. Tomo and Linda sat at the first table of the 3rd row (count the rows from left to right) while Chiyo and I sat at the 4th or 5th table of the 2nd row. We sat like that for only about a month, Chiyo and I moved up to Tomo's table because Tomo wanted us to, and because we also wanted it. The four of us were squeezing into one little table that was designed for only two students, hehehe. Mr. Beaubien was pretty a chilly guy; he didn't say anything about it though. We were the loudest group in the class with all the laughing and giggling. Tomo and Linda liked to do my hair while we were in class with nothing to do. Chiyo and I, on the other hand were doing something, I can't remember exactly what we were doing. Mr. Beaubien was confused when he passed out our papers when we first moved to the table. He got used to it later on, and one day, he suddenly asked: "How can you guys deal with so many papers on your table?" Of course we couldn't say anything except smiled at him. He smiled back and walked away. Tomo drew a pretty funny picture about him in the class, and I still have that picture tapped on the wall. It was funny, and I still laughed pretty hard at it every time I glanced at it. Ok, done with Chemistry, now let's go to Math. We weren't really have much fun in Math class because Mr. Regardie had high expectation with his students, so we had to pay attention. On some homework-day days, Chiyo, Tomo, Linda and I were working in a group, but we were also fooling around, and got all the assignments finished on time. We didn't really learn any new materials before the breaks, so Mr. Regardie put on a movie for us to watch. It was about the global warming that made most of the students in class felt asleep. Tomo and I, on the other hand, started our little fight (prefer back on the previous blog entry on "A Silly Fight with Tomo" for the complete fight scene). The fight was pretty silly and funny. Anyway, that was about it. Now, let's go outside of class. Tomo had problem with her boyfriend, and she was pretty sad about it. Chiyo, Linda and I were always by her side at lunch time to keep her company. We tried as best as we could to comfort her. Tomo was more than a friend to me. I considered her as my little sister by this time. I felt really hurt when I saw the tears on her face. Then all of a sudden, my eyes started getting watery and tears started to come out. We hugged each other and cried for almost the whole lunch hour. Finally, she got over it, and I was happy to know that she finally overcame her sadness.

Junior: We finally were juniors in high school. Chiyo transferred to a different school this year, so the group only had three people: Linda, Tomo and I. But Tomo went out with another guy, and she spent her time with him, so Linda and I were the only two persons that remained in the group. Junior year didn't really have excited things to mention. So let's skip over this.

Senior: Last but not least, it was the final year of our High School. This time, it was me who got in problems, but I didn't really want to tell any of my friends because there were no reasons for involve them in my problems. I kept everything inside me, and only showed a happy side of me, even Linda didn't know that I have problems until one day she saw me crying, alone, in the empty corner in the library. At first, I didn't really want to tell her because I didn't want to make her sad. However, I didn't get away with it. I told her about what I've been through. The more I talked to her, the more tears I had on my face. Tears just came out, and I couldn't control it no matter how much I wanted to. I used almost a whole bag of tissue. Then, we graduated, and each one of us had our own path to go.

I don't know if they're gonna remember this. But I will always remember and love them and all the things that we've been through together. I loved them back then, I love them now, and I will always love and remember them. They will always be in my heart, the very bottom of my heart.

I felt really emty today for some unknown reasons. It was consistently raining here in San Diego, and it was cold. Perhaps it was the rain that made the inside of me pretty emty. Because of this emtiness, it reminded me of all the past. Once I thought I could never smile again. You have no idea how many times I've been crying alone in my room, holding everything inside. It made me sick, and I don't like that feeling at all. I was terribly hurt. I felt like my heart has been cut into million little pieces. I cried more than I laughed. I was hurt more than I was happy. Sometimes, I began to doubt about my existence. Some other times, I wished I never exist in this world. I faked smile and happy while in school, while around everybody. But when I was in my room, alone, that was the moment for me to express my true feelings. Sometimes, I wished I could cry in my mom's arm, could tell her all my problems, but that will make her sad and worry. I didn't want to put anymore pressure on her. She already had enough. When I thought of the past today, I really wanted to walk in the rain with the hope that all the raindrops are going to wipe away all those miserable moments that I've had in the past. I wanted the the freezing air to freeze my heart, to turn it into a piece of stone, so that I don't feel hurt anymore. Thinking is one thing, actually do it is another thing. I don't have the guts to walk in the rain. If I do that, I'll shock my mom right at the moment I enter the house, and I'll get sick. I desperately wanted to heal my wounds, wanted to put all the pieces of my heart together and make it a whole heart again because it's still in pieces. It hurts so bad that I don't know if I can take in anymore pains. I seriously can't. May be, may be one day, I will walk in the rain to release all the pains I received. May be one day, I can actually experience the true meaning of happiness. One day! One day!

Theme

Favorite

Favorite
Kelvin Leung

Tag Me

Favorite Series

TVB/Chinese
施公奇案 (A Pillow Case of Mystery)
仁心解碼 (A Great Way to Care)
無名天使3D (Angels of Mission)
烈火雄心 (Burning FLames III)
古靈精探 (Death Investigation Extension - D.I.E I)
古靈精探 (Death Investigation Extension - D.I.E II)
學警狙擊 (Emergency Unit - EU)
飛天舞 (Flying Heavenly Dance)
法證先鋒 (Forensic Heroes I)
法證先鋒 (Forensic Heroes II)
封神榜 (Gods of Honor)
廉政行動 2007 (ICAC Investigation 2007)
廉政行動 2009 (ICAC Investigation 2009)
西遊記 (Journey to the West - China)
西遊記 (Journey to the West I-TVB)
西遊記 (Journey to the West II-TVB)
包青天 (Justice Bao)
搜神傳 (Legend of the Demigods)
覆雨翻雲 (Lethal Weapons of Love and Passion)
巴不得爸爸 (Like Father, Like Son)
追魂交易 (Net Deception)
學警出更 (On The First Beat)
Click入黃金屋 (Pages of Treasures)
巾帼枭雄 (Rosy Business)
爭分奪秒 (Split Second)
学警雄心 (The Academy)
The Dragon Sword
精武門 (The Fist of Fury)
小魚兒與花無缺 (The Handsome Siblings)
少林寺传奇 (The Legend of Shaolin Temple)
牛郎織女 (The Legendary of Love)
The Legendary of White-Rabbit
神鵰俠侶 (The Return of Condor Heroes 1995)
神鵰俠侶 (The Return of Condor Heroes 2006)
少林僧兵 (The Shaolin Warriors)
大唐雙龍傳 (Twin of Brothers)
皆大歡喜 (Virtues of Harmony)
洗冤錄 (Witness to a Prosecution)

Korean
이브의 모든 것 (All about Eve)
이산-정조대왕 (Cinderella Man)
아내의 유혹 (Cruel Temptation)
그린 로즈 (Green Rose)
해변으로 가요 (Let's Go To The Beach)
천국의 계단 (Stairways to Heaven)

Disclaimer

Little Pearl © 2009 by Dung (Yomi/Leila). All Rights Reserved! This site is designs for personal purpose and interest. Please, no violation and no abusive language is allow. Thank You!